Author : Tử Đằng.
Category: sad, romance.
Rating : K.
Warning: SA.
Status : complete
Summary: … Cơn mưa vô tình cứ rơi mãi, chảy qua miền kí
ức từ điểm khởi đầu đến kết thúc.
Note:
Đây là một truyện ngắn tôi viết
đã khá lâu rồi, cảm xúc đến từ một cơn mưa đầu mùa hạ. Đó là một ngày mưa xối xả
trắng trời, dậy lên biết bao cảm xúc. Vì thời điểm viết đã khá lâu, hôm nay đem
ra post chỉ để chia sẻ những cảm xúc bất chợt trong tôi, hi vọng sẽ có những bạn
tìm được chút gì đó trong câu truyện này. Lời văn cũ, lảm nhảm, chán đời và lủng
củng. Nếu như thấy không hay cũng xin lượng thứ *cười*.
Mưa mùa hè.
…o0o…
Mọi kỉ niệm của tôi đều gắn
với những ngày mưa.
Tôi còn nhớ khi xưa còn bé,
mỗi khi trời đổ mưa, anh tôi thường hay ngồi bên cửa sổ đánh đàn guitar. Trong
trí nhớ của tôi, điệu nhạc từ đôi bàn tay gầy gầy của anh du dương và ấm áp lạ.
Khi ấy, trong mắt một đứa bé mười tuổi như tôi, anh thật hiền với mái tóc nâu
đặc biệt và đôi mắt đen sâu thẳm. Bằng cách này hay cách khác, anh luôn thấy tôi
núp sau cánh cửa và kéo tôi vào phòng anh, đặt vào tay tôi những viên kẹo đủ
màu rồi hỏi: Muốn học đàn không nhóc.
Anh trai tôi là một người
sống nội tâm. Anh ít khi nói ra những điều trong lòng mình, đôi lúc điều đấy
khiến mẹ hay buồn. Anh và cha không hợp nhau, một ngày chỉ nói dăm ba câu vụn
vặt. Cả hai đều ít nói mà cha thì quá nghiêm khắc và nguyên tắc để có thể hiểu
anh. Nhưng sao khi ấy, tôi luôn thấy anh đâu có như vậy, anh rất hiền và vui
tính. Anh thường chở tôi đi ăn kem trên chiếc xe cào cào xanh của anh, mua cho
tôi kẹo bông đường và rồi cùng tôi hát nghêu ngao dọc con đường về. Đối với
tôi, anh luôn vĩ đại và quan trọng đến nhường nào.
*
* *
Nhật luôn nói với tôi hãy để
cho lòng mình thanh thản. Nhật cũng hiểu tất cả, hiểu về tôi và anh tôi. Tôi
cũng như anh, luôn khép lòng mình lại, đến những chuyện riêng tư con gái, tôi
cũng không hay tâm sự với mẹ. Tôi luôn tự nhủ rằng không nên để mẹ buồn, nhưng
tự sâu trong tâm thức của tôi, như có một cái gì đó ngăn cách, khó nói làm sao.
Mẹ kêu tôi quá lí trí, quá cứng đầu và quá giống anh tôi.
Nhật luôn nhớ tôi thích trà
chanh. Mỗi lần đi chơi, Nhật thường thay tôi gọi món thức uống đấy. Chẳng có
một lời thắc mắc, Nhật cứ dịu dàng như vậy mỗi khi bên tôi.
*
* *
Anh tôi hơn tôi tám tuổi. Mỗi
khi anh đi học về cũng như lúc kết thúc ca làm thêm, anh hay mang về một chai
chà tranh còn nguyên lớp nước bên ngoài vỏ. Lúc ấy, anh thường hào phóng chia
cho tôi một nửa chai nước mát lạnh. Rồi hai anh em cùng nhau thưởng thức vị
chua chua, ngọt ngọt mát lành đó, cùng nhau ngâm nga vài câu hát dồng dao vui
tai. Cứ thế, đã thành thói quen, trong suốt những tháng ngày sau đó, tôi luôn
uống trà chanh. Kể cả khi giờ đây, mỗi khi đi tụ tập hội họp với bạn bè, trong
thực đơn các quán đã có những vị thức uống ngon hơn, mới hơn, tôi cũng chỉ uống
loại nước ấy mà thôi.
Nhưng cho dù tôi có uống không
biết bao nhiêu cốc trà tranh đủ loại, đủ kiểu thì tôi vẫn không thể tìm ra được
hương vị đặc biệt năm xưa anh mang về. Tôi nhớ, có lần tôi từng hỏi anh vì sao
ngày nào anh cũng chỉ mang về một chai mà không mang thật nhiều về để uống dần.
Anh chỉ cười, xoa đầu tôi và nói:
-
Vì anh mua nó ở một
nơi dặc biệt, một ngày chỉ được một chai mà thôi.
-
Đó là đâu vậy
anh? – Tôi ngây thơ hỏi.
-
Nơi có một người
rất đẹp , Nguyên à.
Lúc đó, tôi còn quá bé để nhận
ra được hạnh phúc gọi thành tên trong đôi mắt anh. Đôi mắt anh mỗi lần như thế,
bừng sáng những tia nhìn lấp lánh kì lạ.
Tôi … thực sự rất nhớ anh tôi.
*
* *
Lúc tôi học lớp Tám, tôi nhớ
đó là một ngày mưa trắng trời. Mưa táp vào mặt đến bỏng rát. Trong tiếng mưa vỗ
mái hiên ầm ầm, loáng thoáng có tiếng anh tôi và cha mẹ đang cãi nhau. Lần đầu
tiên trong đời, tôi thấy cha tát anh tôi. Tôi núp sau cánh cửa gỗ giữa phòng
khách và nhà bếp, nhìn thấy mẹ đang khóc và anh tôi thì đứng đó câm lặng. Một
bên má anh đỏ ửng, hằn rõ bàn tay cha tôi. Anh siết chặt nắm tay, để cho cha mắng
anh thậm tệ. Chưa bao giờ cha nặng tay như vậy đối với hai anh em chúng tôi.
Cha luôn là người dùng lới nói giáo dục con cái. Nhưng sao hôm nay,cả anh và
cha lại cãi nhau gay gắt đến mức độ này. Đã có chuyện gì xảy ra hay sao? Anh tôi
chưa từng một lần to tiếng, dù chỉ một câu với cha mẹ. Rốt cuộc, tất cả là vì cái gì?
Sau đó, anh bị cha nhốt lại
trong phòng. Khuôn mặt cha hằn đầy sự thật vọng tột cùng, còn mẹ chỉ khóc và
van xin anh tôi. Mẹ nói rất nhiều, nhưng toàn là những điều tôi không thể hiểu
nổi. Anh tôi chẳng nói một lời nào. Những hôm sau đó, anh im lặng như cái bóng.
Tôi không hiểu có chuyện gì
xảy ra với anh và với gia đình mình. Lúc đó, tôi chỉ giận bản thân sao lại
không chạy đến xin cha đừng đánh anh, sao không ôm mẹ và an ủi bà, sao lại
không lau đi giọt lệ câm nín từ hốc mắt trũng lại của anh.
Có phải vì tôi, tất cả là vì
tôi đúng không?
*
* *
Đôi khi nhớ lại những chuyện
quá khứ, Nhật chỉ im lặng mà nghe tôi nói. Mỗi khi đám mây đen trong lòng tôi
trở nên dày đặc, Nhật lại nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, xua đi những ngày mây mù
ấy. Những phút tĩnh lặng Nhật mang đến cho tôi như tiếng đàn ghi ta mà anh tôi
đàn những hôm mưa, khiến lòng tôi thanh thản lạ. Cũng đúng thôi, tôi quen Nhật
cũng là nhờ một phần vào anh tôi.
*
* *
Những ngày anh tôi bị cha
quản thúc, tôi được mẹ giao cho nhiệm vụ trông chừng anh. Mỗi lần ngồi với anh,
anh chỉ im lặng, cầm chiếc vòng gỗ bí ẩn mà anh hay mang bên người mà ngắm. Anh
gầy đi nhiều, mái tóc nâu mềm mà tôi hay nghịch đã xơ lại, còn đôi mắt anh luôn
hằn những vệt đỏ. Có lúc anh ôm lấy tôi, khóc lặng lẽ. Tôi vụng về đưa tay vỗ
vỗ lên lưng anh. Anh đã hỏi tôi, giọng nghẹn lại vì nấc và đau đớn vỡ vụn :
-
Nguyên à.
-
Sao vậy anh?
-
Yêu là như thế
nào hả em?
Bàn tay tôi vỗ lưng anh ngừng
lại đôi chút. Yêu ư? Sao anh lại hỏi một con nhóc lớp Tám như tôi. Nhưng anh
thậm chí còn chẳng đợi tôi trả lời, những giọt nước mắt hiếm hoi ấy thấm ướt vai
áo tôi, anh nói đầy chua xót :
-
Anh đáng chết lắm
đúng không? Yêu một người con trai là tội lỗi lắm đúng không?
Và tôi chỉ có thể yên lặng,
nghe tiếng anh thì thầm rời rạc lần trong tiếng mưa rả rích của một ngày cuối
hạ. Tôi phải nói gì với anh trai mình đây. Tôi từng nghĩ nếu như mình gặp
“họ”,mình sẽ rất bình thường và thoải mái. Nhưng tôi chưa từng nghĩ lại là anh
tôi. Tôi còn chẳng nói được một câu an ủi anh. Bàn tay ấy,vẫn vồ về anh đấy,
nhưng sao mà gượng gạo quá.
Anh trai tôi, người anh hiền
lành và tài hoa của tôi. Tôi nên nói gì với anh đây khi tất cả mọi người đều
quay lưng lại, đều chỉ trích anh. Tôi im lặng, dù muốn nói, muốn ủng hộ anh
nhưng lại chẳng cất lên lời.
Có phải tôi thực sự rất xấu
xa?
*
* *
Anh tôi bỏ nhà đi năm tôi học
lớp Chín. Đó thực sự là một cú sốc lớn với cả gia đình và họ hàng tôi. Mẹ buồn
và khóc vì anh nhiều, còn cha thì càng lúc càng ít nói, có những hôm cha tôi không
nói lấy một lời, chỉ đốt thuốc trong yên lặng. Gia đình tôi cứ thế, chìm trong
những lời xì xào, đàm tiếu của những người xung quanh. Còn tôi, tôi không biết
mình nên làm gì, ủng hộ anh hay đứng về phía cha mẹ tôi. Tôi quá hèn nhát để
nói lên tất cả những suy nghĩ trong lòng. Tại sao mọi người lại không hiểu anh?
Tại sao mọi người lại không nhìn nụ cười của anh bên người ấy. Tại sao mọi
người không nghĩ đến hạnh phúc của anh tôi, dù chỉ một lần …
Điều đó … khó khăn đến thế
hay sao?
Cái cách mà mọi người nói về
anh tôi, cái cách họ nhìn gia đình tôi như thể chúng tôi là một thứ gì đó ghê tởm
lắm, tất cả đều khiến tôi muốn điên lên. Tôi chỉ muốn hét lên rằng, làm ơn hãy để
cho gia đình tôi được yên, nhưng chẳng bao giờ tôi làm được. Vậy ra, tình yêu của
anh tôi trong mắt họ lại tầm thường như vậy sao? Anh tôi đã sai ở đâu? Chẳng lẽ
anh sai vì anh đã yêu một người con trai ư? Họ lấy cái quyền gì để phán xét anh
tôi như thế? Trong số những người đó, có mấy ai có được tình yêu chân chính. Vậy
sao tất cả lại lớn tiếng chỉ trích anh như vậy? Có lẽ tôi chỉ là một con nhóc
không hiểu sự đời, nhưng tôi đủ lớn để hiểu rằng yêu là gì. Tình yêu là không có
tôi. Người đang yêu và được yêu không hề có tội. Tội lỗi chính là ở người đời
chúng ta đã quá phiến diện về tình yêu.
.
.
.
Tôi thỉnh thoảng hay đến chỗ
anh ở, đôi khi chỉ là dọn dẹp hay mua cho anh và người đó một số đồ ăn cất vào
tủ lạnh. Người anh yêu rất tốt với tôi, nhưng hay mặc cảm lắm. Anh thường nói
với tôi rằng vì người đó rất cô đơn nên anh sẽ là gia đình của cậu ấy.
Lần đầu tiên tôi mừng cho anh
tôi, anh đã có dũng khí để nắm bắt lấy hạnh phúc, có dũng khí vượt qua tất cả
để đến với người anh yêu cho dù trong mắt mọi người, tình yêu ấy thật đáng lên
án.
*
* *
Ông nội tôi đột ngột lâm bệnh
nặng. Ông muốn gặp anh tôi trước lúc ông qua đời. Anh tôi đã đến và nói chuyện
với ông rất lâu. Tôi có thể đoán được ông muốn anh làm việc gì. Anh là cháu
đích tôn của ông, chuyện của anh đã khiến ông rất buồn mà ông thì quá yếu để chấp
nhận điều này.
Người ấy của anh cùng với tôi
đợi anh bên ngoài cổng. Anh ấy không vào vì sợ anh tôi sẽ khó xử với các cô,
các chú. Anh nói :
-
Đó là một kẻ ngốc
nhất mà anh từng biết.
-
Anh Vũ cũng ngốc
– Tôi cười.
-
Anh ư?
-
Anh đừng nghi ngờ
tình yêu của anh trai em.
*
* *
Đôi lúc khi ngồi lật lại từng trang kí ức, Nhật hay bảo anh Vũ là kẻ ngốc nhất trên thế giới. Tôi chỉ cười. Nhật
lơ đễnh nhìn vào bức ảnh anh Vũ, đôi mắt trở lại ngập trong nỗi buồn sâu thẳm.
Người ta nói kẻ ngốc thường sống lâu,
nhưng sao anh Vũ lại không được như thế. Tại sao anh lại quá ngốc, ngốc đến mức
đau lòng như thế?
Ngốc, ngốc quá đi thôi.
*
* *
Sau khi ông nội mất, anh tôi bất
ngờ trở về sau hai năm anh bỏ nhà đi. Mọi người chào đón anh, cười và nói nhiều
lắm như thể anh đã suy nghĩ đúng, đã thông suốt. Nhưng sao mẹ tôi lại khóc, cha
tôi lại lặng lẽ như vậy. Tôi chỉ hỏi anh :
-
Anh Vũ thì sao?
Anh tôi chợt khựng người lại,
đôi môi anh mím chặt và anh bỏ về phòng mình, rất nhanh. Bữa ăn tối hôm đó
gượng gạo và ngột ngạt kinh khủng.
.
.
.
Tôi phát hiện ra, từ khi về
nhà, anh hút thuốc rất nhiều. Phòng anh luôn có một chiếc gạt tàn đầy. Anh cũng
không còn chơi ghi ta nữa. Chiếc đàn đã bị anh cất lên nóc tủ. Thỉnh thoảng anh
lại lấy nó xuống, ngắm rất lâu rồi lại cất đi. Khi anh tôi đi làm, tôi hay thay
mẹ dọn phòng hộ anh. Có một chiếc hộp vuông làm bằng gỗ có khóa kim loại tôi
chưa từng thấy bao giờ nằm lặng lẽ trong hộc bàn của anh.
Tôi chợt nhớ đến cái vòng gỗ
của anh, có lẽ nào …
*
* *
Tôi và Nhật, mỗi đứa mang một
bó hoa ly trắng bước trên con đường đất quanh co. Giày hai đứa ướt toàn bùn.
Phải rồi, vừa nãy mưa khá lớn. Mà đâu chỉ có hôm nay, mưa dai dẳng đã cả tuần
rồi. Lúc nào nhìn ra ngoài trời cũng chỉ
thấy mưa. Mưa ủ rũ và ảm đạm, nhuộm cuộc sống bằng màu xám tê tái.
Tôi lại nghĩ về anh, anh nói
anh thích mưa vì Vũ thích mưa. Anh gặp Vũ cũng là bởi vì mưa. Có ai ngờ mưa bắt
đầu tất cả, nhưng cũng kết thúc tất cả hay chưa?
Lúc tôi và Nhật đặt hai bó
hoa xuống, bỗng một giọt, hai giọt, rồi một cơn mưa rào ập xuống. Giương ô che cho
cả hai, Nhật và tôi im lặng nhìn mưa vỗ vào hai phiến đá trước mặt mình. Thời
gian trôi nhanh quá, cũng đã ba năm rồi. Tôi thì thầm :
-
Em đến thăm hai
anh rồi đây.
*
* *
Anh tôi chấp nhận sự thật từ
cha tôi một cách hết sức bình thản, bình thản đến mức đau lòng. Cha hút thuốc,
anh cũng hút thuốc. Chén rượu cay nồng vơi dần đi trong câu chuyện cha kể. Cha
đã khóc và xin lỗi anh rất nhiều. Anh chỉ cười nhạt.
Xin lỗi ư? Anh tôi liệu còn
cần một lời xin lỗi nữa không?
.
.
.
Năm tôi lên lớp Mười một, anh
Vũ mất. Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ ra đi vì bệnh ung thư, thứ mà tôi hay xem
trên các bộ phim Hàn Quốc ngày xưa. Ngày chôn cất anh Vũ, anh tôi không đến.
Anh tôi ngồi im lặng trong phòng, mở chiếc hộp gỗ ra, lấy từng đồ vật nhỏ bé
của hai người, nâng niu chúng tựa như chúng có thể vỡ tan. Anh thì thầm trong
tiếng nấc vỡ vụn như những mảnh thuỷ tinh :
-
Sao lại ngốc đến
vậy, Vũ ơi.
.
.
.
Cha tôi đã uổng rất say. Qua
lời kể không đầu không cuối của cha, tôi đã biết rằng có kẻ ngốc tên Vũ vì biết
mình bị bệnh mà cố tình làm tổn thương anh, để anh ra đi, và có một kẻ ngốc đã
tin, đã đau khổ đến thế. Cha tôi biết tất cả, mọi chuyện đều là vì anh Vũ đã nhờ
cha. Vở kịch anh Vũ dựng lên, cha cũng là một diễn viên trong đó.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, tôi
bật khóc. Tôi không hiểu tôi khóc cho ai, cho anh, cho anh Vũ hay cho cha mẹ
tôi? Tôi khóc cho những điều họ không thể nói ra trong lòng, khóc cho hai kẻ
ngốc nhất của tôi.
Sáu tháng sau, anh tôi qua
đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Hôm đó cũng là một ngày mưa tầm tã như ngày
hai người gặp nhau.
*
* *
Hai đứa chúng tôi ngồi nắm
tay nhau, đi về trong cơn mưa dần nặng hạt. Tôi hỏi vu vơ thật nhẹ :
-
Nhật còn nhớ ngày
chúng ta gặp nhau không?
Nhật cười, ngẫm nghĩ một lúc
rồi nói :
-
Cũng là một ngày
mưa như thế này. Khi đó, Nguyên nhìn rất ngốc.
-
Có kẻ còn ngốc
hơn khi đưa ô cho tớ mà lại đội mưa đi về đó.
Tôi nguýt Nhật một cái, rồi
cười tủm tỉm. Nhật bật cười thành từng tiếng giòn tan, khẽ xiết bàn tay tôi.
Đắn đo mãi, tôi mới nói :
-
Lúc đó, tớ chỉ
chú ý đến cậu vì cậu rất giống anh Vũ.
-
Phải rồi, vì thế
Nguyên khi ấy chợt gọi tớ là anh Vũ đúng không?
Đúng thế, Nhật rất giống anh
Vũ. Từ khuôn mặt đến cử chỉ. Cũng đã gần tám tháng kể từ cái ngày hai đứa chúng
tôi gặp nhau lần đầu, giờ tôi đã học gần hết năm nhất đại học. Đôi khi ngẫm
nghĩ về những việc đã qua, tôi tưởng như mới xảy ra thôi, vậy mà cũng đã gần ba
năm rồi. Ba năm, có đủ cho một sự hối hận không?
*
* *
Sau khi anh tôi mất, mẹ tôi
đã ăn chay niệm Phật như để sám hối về những sai lầm của chúng tôi. Mái tóc cha
tôi bạc trắng. Cha hay lên phòng anh, lặng nhìn tất cả rồi lại hút thuốc. Cha
hỏi tôi rất vu vơ:
-
Con hiểu nhiều
như thế nào về thằng Tùng?
Chẳng để tôi trả lời, cha đã
tự nói :
-
Con hiểu nó nhiều
hơn cha đúng không? Cha đã sai đúng không?
Tôi im lặng, lấy cho cha tôi một
cốc nước. Dù gì thì mọi chuyện cũng đều đã qua. Nếu cứ ôm mối ân hận mãi phỏng
có ích gì? Còn anh tôi ư? Cha sợ anh sẽ không tha thứ cho cha.
.
.
.
Ngày sang cát cho anh Vũ, tôi
lặng lẽ đến thắp cho anh một nén hương. Người nhà anh không xua đuổi, cũng
chẳng vồn vã đón tôi. Lấy danh nghĩa là một người bạn cũ, tôi đến thăm anh. Ra
mộ anh, tôi đặt bó hoa ly mà anh thích xuống và ngồi lại thật lâu. Kí ức của
tôi về anh Vũ là những ngày đẹp nhất của anh trai tôi. Liệu có thể nào quay
ngược thời gian trở lại với ngày xưa ấy?
Một cơn mưa không báo trước
kéo đến rất nhanh. Lúng túng tìm một thứ gì đó để che mưa, tôi bỗng thấy mưa
quanh mình không còn. Một chiếc ô trong đã che mưa cho tôi tự lúc nài. Tôi chầm
chậm ngẩng lên nhìn. Đôi mắt tự động mở to, tôi lắp bắp :
-
Anh… anh Vũ….
*
* *
Nhật là em trai anh Vũ. Nhật
sống với mẹ ở Đức từ bé, nay mới về Việt Nam. Tôi gặp Nhật cũng vào một ngày
trời mưa. Kỉ niệm của chúng tôi là bắt đầu từ chiếc ô trong và cơn mưa đầu mùa
hạ. Có đôi lúc tôi tự hỏi, tất cả mọi chuyện là tình cờ hay là sự sắp đặt của
số phận. Nhật nửa đùa nửa thật cho rằng, anh Vũ muốn chúng tôi tiếp tục câu
chuyện dang dở của hai người. Khi ấy, tôi tin rằng điều Nhật nói có lẽ đúng.
Anh à, anh có yêu mưa giống
em bây giờ hay không?
*
* *
Mọi kỉ niệm của tôi đều gắn
liền với những cơn mưa. Cơn mưa đem đến cho anh tôi hạnh phúc nhưng cũng mang
anh đi thật xa. Nhưng mưa lại giúp tôi gặp được Nhật. Tôi chỉ nhớ anh Vũ đã nói
rằng : Mưa cũng là nước mắt. Anh thích mưa vì mưa cũng chính là anh, vì đứng
dưới cơn mưa, anh chính là bản thân mình. Còn tôi, tôi không biết nên ghét hay
yêu mưa. Mưa gợi tôi nhứ đến cả những niềm vui và nỗi buồn. Nhưng tôi sẽ mãi nhớ
khuôn mặt bừng sáng của anh tôi, khi anh nói về mưa. Đối với anh tôi, anh Vũ là
cơn mưa xua tan đi những gay gắt của cuộc đời anh. Anh không bao giờ hối hận vì
điều đó.
Nhưng mưa, mưa mãi rồi cũng cần
phải có nắng đúng không anh?
Dưới cơn mưa nặng hạt mùa hè,
hơi ấm từ bàn tay Nhật khiến tôi yên lòng lạ. Tôi không còn ghét mưa. Vì tôi
biết sẽ có một người cầm chiếc ô trong, đợi tôi cùng về dưới cơn mưa.
The End.
Hải
phòng một ngày mưa đầu mùa.