Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

[Review KyuMin] Diều và gió




Từ trước đến nay, tôi vốn không tin cái được gọi là tình yêu qua một ánh nhìn và dù rằng có đi chăng nữa thì tôi cũng không tin nó thật sự bền vững. Nhưng rồi, quan điển đó của tôi đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã gặp các anh- những người mà tôi yêu bằng cả trái tim.

Nếu nói tôi yêu ai nhất thì tôi sẽ trả lời ngay, người tôi yêu nhất là Kim Ki Bum- Bạch tuyết lạnh lùng, trầm mặc của tôi. Nhưng có lẽ trong thâm tâm tôi, tôi luôn nhớ một điều rằng người tôi ấn tượng nhất chính là anh – Lee Sung Min.

[ Review] Hotboy nổi loạn & câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt- 4.



Tuyến nhân vật chính thứ hai và là nhân vật then chốt thứ tư trong câu chuyện, nhân vật gây cho tôi ấn tượng thị giác và cảm giác mạnh mỗi khi xuất hiện, đó là Hạnh – cô gái điếm hết đát của Phương Thanh. Tôi chỉ có thể thốt lên một câu : Trời đất, sao sốc đến vậy. Quả thực, chỉ có duy nhất từ “sốc’ để cảm nhận hết về Hạnh mà thôi.

[Review] Hotboy nổi loạn & câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt - 3.




Nếu nói tôi bị ám ảnh nhất bởi nhân vật Lam thì có một nhân vật khiến tôi  thích đến say mê đến bật khóc mỗi khi người đó xuất hiện. Đó là nhân vật không có lời thoaị- Thằng Cười của Hiếu Hiền.



Biết viết gì về Hiếu Hiền bây giờ?

[Review] Hotboy nổi loạn & câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt - 2.




Nhân vật thứ hai trong mối quan hệ phức tạp, dó là Lam –nhân vật gai góc nhất và là ám ảnh nhất của phim.


Lương Mạnh Hải vốn đóng khung ở những vai diễn công tử thư sinh, vì khuôn mặt anh tạo cảm giác của một thanh niên ưa nhìn và có một cuộc sống êm đềm. Vậy nên, tôi hồi hộp chờ vai diễn đầy thử thách nay của anh. Háo hức đợi một sự mạo hiểm mà bất kì một diễn viên nào đã có sự nổi tiếng nhất định đều ngần ngại. Quả nhiên, Lương Mạnh Hải thật sự đã làm tôi hài lòng, thậm chí thích thú với vai diễn này. Rất gai góc, đầy mâu thuẫn mà lại sống động, nội tâm đến không ngờ. Thật sự rất bất ngờ, hay! Anh liều, và cái liều đấy là một thành công vượt bậc của anh trong diễn xuất. Nhân vật Lam của Lương Mạnh Hải khiến tôi bị ám ảnh, ám ảnh rất lâu cho đến lúc tôi bắt tay viết cái gì đó về anh. Khi tôi quyết định viết  một vài lời về Lam, tôi đã phải ngồi rất lâu, từ từ suy nghĩ lại những gì mình xem, những gì mình cảm nhận và những gì mình thấy từ anh. Cá nhân tôi viết về Lam là một thử thách lớn. Đơn giản, vì Lam góc cạnh và quá nhiều mâu thuẫn đan xen khiến cho cảm xúc về Lam ào ạt và cuồn cuộn như cơn sóng lớn. Nó nhấn chìm tôi trong những cung bậc cảm xúc mãnh liệt, nó khiến tôi sợ và ám ảnh rất nặng. Viết về Lam, về cách Lương Mạnh Hải hóa thân vào nhân vật là một thử thách, vì chính vai diễn đó đã là một thử thách quá khó để nắm bắt.

[Review] Hotboy nổi loạn & câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt - 1.




HotBoy nổi loạn & câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt.



Bàn về chữ “tình” và vòng xóay của số phận.
1.

Đối với các nước phương Đông, đặc biệt là những nơi như Việt Nam, vấn đề đồng tính luôn là một mảng tối khá nhạy cảm và luôn bị nhìn bằng con mắt kì thị và phiến diện. Thế giới thứ ba, về gay và lesbian không còn là một cái gì tách biệt nữa, mà bây giờ đâu đâu cũng thấy người ta nhắc đến, bàn luận như việc các bà đi chợ mua mớ rau, con cá. Cách mà giới giải trí và cánh báo chí khai thác về tình yêu đồng giới cũng thật giống như một “trào lưu”, đôi khi khiến nhiều người xa lánh và càng thêm ghê tởm những con người trót mang giới tính “không giống bình thường”. Và tôi tự hỏi, họ biết được bao nhiêu phần trăm sự thật? Hay chỉ là một cách nhìn một chiều mà không có tính khách quan? Nhất là càng lúc càng có nhiều phim, truyện và bài hát đá đưa một chút tình “gay” như một chiêu câu khách. Đối với những điều đó, tôi thấy thật đáng thương. Bởi vì càng lúc, họ càng vô tình đẩy những con người ấy ra xa hơn với cuộc sống.

[Random Note] No.2

Có người đã nói với tôi : Cố gắng thôi vẫn chưa đủ, vì cuối cùng có cố gắng thì sự thật vẫn là sự thật và cay đắng khi ta cứ bám víu lấy nó mà không nguôi hi vọng. Cũng như đôi khi ta đề ra mục tiêu này mục tiêu nọ, quyết phải có được một vị trí hay một thành quả xứng đáng, nhưng cuối cùng chẳng làm được đến một nửa. Quyết tâm là cần thiết nhưng đôi khi đó là một sự ngu ngốc cứng đầu.


Chẳng sao cả, tôi chẳng muốn nghĩ ngợi gì nhiều, cuộc sống nó cứ êm đềm trôi, chẳng cần tranh đấu ganh đua, cố gắng gì. Cứ như một đám mây lười biếng hững hờ trôi, đến đâu thì đến. Và đôi khi chính mình lại có cảm giác ngồi lặng yên nhìn mây bay như mấy người cao tuổi, suy ngẫm về mọi thứ. Lúc đó mới chợt giật mình nhận ra, mình đã bỏ qua rất nhiều điều. 



Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

[Truyện ngắn] Mưa mùa hè



Author : Tử Đằng.
Category: sad, romance.
Rating : K.
Warning: SA.
Status : complete



Summary: … Cơn mưa vô tình cứ rơi mãi, chảy qua miền kí ức từ điểm khởi đầu đến kết thúc.



Note:

Đây là một truyện ngắn tôi viết đã khá lâu rồi, cảm xúc đến từ một cơn mưa đầu mùa hạ. Đó là một ngày mưa xối xả trắng trời, dậy lên biết bao cảm xúc. Vì thời điểm viết đã khá lâu, hôm nay đem ra post chỉ để chia sẻ những cảm xúc bất chợt trong tôi, hi vọng sẽ có những bạn tìm được chút gì đó trong câu truyện này. Lời văn cũ, lảm nhảm, chán đời và lủng củng. Nếu như thấy không hay cũng xin lượng thứ *cười*.




Mưa mùa hè.

…o0o…






Mọi kỉ niệm của tôi đều gắn với những ngày mưa.


Tôi còn nhớ khi xưa còn bé, mỗi khi trời đổ mưa, anh tôi thường hay ngồi bên cửa sổ đánh đàn guitar. Trong trí nhớ của tôi, điệu nhạc từ đôi bàn tay gầy gầy của anh du dương và ấm áp lạ. Khi ấy, trong mắt một đứa bé mười tuổi như tôi, anh thật hiền với mái tóc nâu đặc biệt và đôi mắt đen sâu thẳm. Bằng cách này hay cách khác, anh luôn thấy tôi núp sau cánh cửa và kéo tôi vào phòng anh, đặt vào tay tôi những viên kẹo đủ màu rồi hỏi: Muốn học đàn không nhóc.


Anh trai tôi là một người sống nội tâm. Anh ít khi nói ra những điều trong lòng mình, đôi lúc điều đấy khiến mẹ hay buồn. Anh và cha không hợp nhau, một ngày chỉ nói dăm ba câu vụn vặt. Cả hai đều ít nói mà cha thì quá nghiêm khắc và nguyên tắc để có thể hiểu anh. Nhưng sao khi ấy, tôi luôn thấy anh đâu có như vậy, anh rất hiền và vui tính. Anh thường chở tôi đi ăn kem trên chiếc xe cào cào xanh của anh, mua cho tôi kẹo bông đường và rồi cùng tôi hát nghêu ngao dọc con đường về. Đối với tôi, anh luôn vĩ đại và quan trọng đến nhường nào.


*
* *


Nhật luôn nói với tôi hãy để cho lòng mình thanh thản. Nhật cũng hiểu tất cả, hiểu về tôi và anh tôi. Tôi cũng như anh, luôn khép lòng mình lại, đến những chuyện riêng tư con gái, tôi cũng không hay tâm sự với mẹ. Tôi luôn tự nhủ rằng không nên để mẹ buồn, nhưng tự sâu trong tâm thức của tôi, như có một cái gì đó ngăn cách, khó nói làm sao. Mẹ kêu tôi quá lí trí, quá cứng đầu và quá giống anh tôi.


Nhật luôn nhớ tôi thích trà chanh. Mỗi lần đi chơi, Nhật thường thay tôi gọi món thức uống đấy. Chẳng có một lời thắc mắc, Nhật cứ dịu dàng như vậy mỗi khi bên tôi.


*
* *


Anh tôi hơn tôi tám tuổi. Mỗi khi anh đi học về cũng như lúc kết thúc ca làm thêm, anh hay mang về một chai chà tranh còn nguyên lớp nước bên ngoài vỏ. Lúc ấy, anh thường hào phóng chia cho tôi một nửa chai nước mát lạnh. Rồi hai anh em cùng nhau thưởng thức vị chua chua, ngọt ngọt mát lành đó, cùng nhau ngâm nga vài câu hát dồng dao vui tai. Cứ thế, đã thành thói quen, trong suốt những tháng ngày sau đó, tôi luôn uống trà chanh. Kể cả khi giờ đây, mỗi khi đi tụ tập hội họp với bạn bè, trong thực đơn các quán đã có những vị thức uống ngon hơn, mới hơn, tôi cũng chỉ uống loại nước ấy mà thôi.


Nhưng cho dù tôi có uống không biết bao nhiêu cốc trà tranh đủ loại, đủ kiểu thì tôi vẫn không thể tìm ra được hương vị đặc biệt năm xưa anh mang về. Tôi nhớ, có lần tôi từng hỏi anh vì sao ngày nào anh cũng chỉ mang về một chai mà không mang thật nhiều về để uống dần. Anh chỉ cười, xoa đầu tôi và nói:


-          Vì anh mua nó ở một nơi dặc biệt, một ngày chỉ được một chai mà thôi.

-          Đó là đâu vậy anh? – Tôi ngây thơ hỏi.

-          Nơi có một người rất đẹp , Nguyên à.


Lúc đó, tôi còn quá bé để nhận ra được hạnh phúc gọi thành tên trong đôi mắt anh. Đôi mắt anh mỗi lần như thế, bừng sáng những tia nhìn lấp lánh kì lạ.


Tôi … thực sự  rất nhớ anh tôi.



*
* *



Lúc tôi học lớp Tám, tôi nhớ đó là một ngày mưa trắng trời. Mưa táp vào mặt đến bỏng rát. Trong tiếng mưa vỗ mái hiên ầm ầm, loáng thoáng có tiếng anh tôi và cha mẹ đang cãi nhau. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cha tát anh tôi. Tôi núp sau cánh cửa gỗ giữa phòng khách và nhà bếp, nhìn thấy mẹ đang khóc và anh tôi thì đứng đó câm lặng. Một bên má anh đỏ ửng, hằn rõ bàn tay cha tôi. Anh siết chặt nắm tay, để cho cha mắng anh thậm tệ. Chưa bao giờ cha nặng tay như vậy đối với hai anh em chúng tôi. Cha luôn là người dùng lới nói giáo dục con cái. Nhưng sao hôm nay,cả anh và cha lại cãi nhau gay gắt đến mức độ này. Đã có chuyện gì xảy ra hay sao? Anh tôi chưa từng một lần to tiếng, dù chỉ một câu với cha mẹ. Rốt cuc, tất cả là vì cái gì?


Sau đó, anh bị cha nhốt lại trong phòng. Khuôn mặt cha hằn đầy sự thật vọng tột cùng, còn mẹ chỉ khóc và van xin anh tôi. Mẹ nói rất nhiều, nhưng toàn là những điều tôi không thể hiểu nổi. Anh tôi chẳng nói một lời nào. Những hôm sau đó, anh im lặng như cái bóng.


Tôi không hiểu có chuyện gì xảy ra với anh và với gia đình mình. Lúc đó, tôi chỉ giận bản thân sao lại không chạy đến xin cha đừng đánh anh, sao không ôm mẹ và an ủi bà, sao lại không lau đi giọt lệ câm nín từ hốc mắt trũng lại của anh.


Có phải vì tôi, tất cả là vì tôi đúng không?



*
* *



Đôi khi nhớ lại những chuyện quá khứ, Nhật chỉ im lặng mà nghe tôi nói. Mỗi khi đám mây đen trong lòng tôi trở nên dày đặc, Nhật lại nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, xua đi những ngày mây mù ấy. Những phút tĩnh lặng Nhật mang đến cho tôi như tiếng đàn ghi ta mà anh tôi đàn những hôm mưa, khiến lòng tôi thanh thản lạ. Cũng đúng thôi, tôi quen Nhật cũng là nhờ một phần vào anh tôi.



*
* *



Những ngày anh tôi bị cha quản thúc, tôi được mẹ giao cho nhiệm vụ trông chừng anh. Mỗi lần ngồi với anh, anh chỉ im lặng, cầm chiếc vòng gỗ bí ẩn mà anh hay mang bên người mà ngắm. Anh gầy đi nhiều, mái tóc nâu mềm mà tôi hay nghịch đã xơ lại, còn đôi mắt anh luôn hằn những vệt đỏ. Có lúc anh ôm lấy tôi, khóc lặng lẽ. Tôi vụng về đưa tay vỗ vỗ lên lưng anh. Anh đã hỏi tôi, giọng nghẹn lại vì nấc và đau đớn vỡ vụn :


-          Nguyên à.

-          Sao vậy anh?

-          Yêu là như thế nào hả em?


Bàn tay tôi vỗ lưng anh ngừng lại đôi chút. Yêu ư? Sao anh lại hỏi một con nhóc lớp Tám như tôi. Nhưng anh thậm chí còn chẳng đợi tôi trả lời, những giọt nước mắt hiếm hoi ấy thấm ướt vai áo tôi, anh nói đầy chua xót :


-          Anh đáng chết lắm đúng không? Yêu một người con trai là tội lỗi lắm đúng không?


Và tôi chỉ có thể yên lặng, nghe tiếng anh thì thầm rời rạc lần trong tiếng mưa rả rích của một ngày cuối hạ. Tôi phải nói gì với anh trai mình đây. Tôi từng nghĩ nếu như mình gặp “họ”,mình sẽ rất bình thường và thoải mái. Nhưng tôi chưa từng nghĩ lại là anh tôi. Tôi còn chẳng nói được một câu an ủi anh. Bàn tay ấy,vẫn vồ về anh đấy, nhưng sao mà gượng gạo quá.


Anh trai tôi, người anh hiền lành và tài hoa của tôi. Tôi nên nói gì với anh đây khi tất cả mọi người đều quay lưng lại, đều chỉ trích anh. Tôi im lặng, dù muốn nói, muốn ủng hộ anh nhưng lại chẳng cất lên lời.


Có phải tôi thực sự rất xấu xa?



*
* *



Anh tôi bỏ nhà đi năm tôi học lớp Chín. Đó thực sự là một cú sốc lớn với cả gia đình và họ hàng tôi. Mẹ buồn và khóc vì anh nhiều, còn cha thì càng lúc càng ít nói, có những hôm cha tôi không nói lấy một lời, chỉ đốt thuốc trong yên lặng. Gia đình tôi cứ thế, chìm trong những lời xì xào, đàm tiếu của những người xung quanh. Còn tôi, tôi không biết mình nên làm gì, ủng hộ anh hay đứng về phía cha mẹ tôi. Tôi quá hèn nhát để nói lên tất cả những suy nghĩ trong lòng. Tại sao mọi người lại không hiểu anh? Tại sao mọi người lại không nhìn nụ cười của anh bên người ấy. Tại sao mọi người không nghĩ đến hạnh phúc của anh tôi, dù chỉ một lần …


Điều đó … khó khăn đến thế hay sao?


Cái cách mà mọi người nói về anh tôi, cái cách họ nhìn gia đình tôi như thể chúng tôi là một thứ gì đó ghê tởm lắm, tất cả đều khiến tôi muốn điên lên. Tôi chỉ muốn hét lên rằng, làm ơn hãy để cho gia đình tôi được yên, nhưng chẳng bao giờ tôi làm được. Vậy ra, tình yêu của anh tôi trong mắt họ lại tầm thường như vậy sao? Anh tôi đã sai ở đâu? Chẳng lẽ anh sai vì anh đã yêu một người con trai ư? Họ lấy cái quyền gì để phán xét anh tôi như thế? Trong số những người đó, có mấy ai có được tình yêu chân chính. Vậy sao tất cả lại lớn tiếng chỉ trích anh như vậy? Có lẽ tôi chỉ là một con nhóc không hiểu sự đời, nhưng tôi đủ lớn để hiểu rằng yêu là gì. Tình yêu là không có tôi. Người đang yêu và được yêu không hề có tội. Tội lỗi chính là ở người đời chúng ta đã quá phiến diện về tình yêu.


.
.
.


Tôi thỉnh thoảng hay đến chỗ anh ở, đôi khi chỉ là dọn dẹp hay mua cho anh và người đó một số đồ ăn cất vào tủ lạnh. Người anh yêu rất tốt với tôi, nhưng hay mặc cảm lắm. Anh thường nói với tôi rằng vì người đó rất cô đơn nên anh sẽ là gia đình của cậu ấy.


Lần đầu tiên tôi mừng cho anh tôi, anh đã có dũng khí để nắm bắt lấy hạnh phúc, có dũng khí vượt qua tất cả để đến với người anh yêu cho dù trong mắt mọi người, tình yêu ấy thật đáng lên án.


*
* *


Ông nội tôi đột ngột lâm bệnh nặng. Ông muốn gặp anh tôi trước lúc ông qua đời. Anh tôi đã đến và nói chuyện với ông rất lâu. Tôi có thể đoán được ông muốn anh làm việc gì. Anh là cháu đích tôn của ông, chuyện của anh đã khiến ông rất buồn mà ông thì quá yếu để chấp nhận điều này.


Người ấy của anh cùng với tôi đợi anh bên ngoài cổng. Anh ấy không vào vì sợ anh tôi sẽ khó xử với các cô, các chú. Anh nói :


-          Đó là một kẻ ngốc nhất mà anh từng biết.

-          Anh Vũ cũng ngốc – Tôi cười.

-          Anh ư?

-          Anh đừng nghi ngờ tình yêu của anh trai em.




*
* *



Đôi lúc khi ngồi lật lại từng trang kí ức, Nhật hay bảo anh Vũ là kẻ ngốc nhất trên thế giới. Tôi chỉ cười. Nhật lơ đễnh nhìn vào bức ảnh anh Vũ, đôi mắt trở lại ngập trong nỗi buồn sâu thẳm. Người ta nói kẻ ngốc thường  sống lâu, nhưng sao anh Vũ lại không được như thế. Tại sao anh lại quá ngốc, ngốc đến mức đau lòng như  thế?



Ngốc, ngốc quá đi thôi.



*
* *



Sau khi ông nội mất, anh tôi bất ngờ trở về sau hai năm anh bỏ nhà đi. Mọi người chào đón anh, cười và nói nhiều lắm như thể anh đã suy nghĩ đúng, đã thông suốt. Nhưng sao mẹ tôi lại khóc, cha tôi lại lặng lẽ như vậy. Tôi chỉ hỏi anh :


-          Anh Vũ thì sao?


Anh tôi chợt khựng người lại, đôi môi anh mím chặt và anh bỏ về phòng mình, rất nhanh. Bữa ăn tối hôm đó gượng gạo và ngột ngạt kinh khủng.


.
.
.


Tôi phát hiện ra, từ khi về nhà, anh hút thuốc rất nhiều. Phòng anh luôn có một chiếc gạt tàn đầy. Anh cũng không còn chơi ghi ta nữa. Chiếc đàn đã bị anh cất lên nóc tủ. Thỉnh thoảng anh lại lấy nó xuống, ngắm rất lâu rồi lại cất đi. Khi anh tôi đi làm, tôi hay thay mẹ dọn phòng hộ anh. Có một chiếc hộp vuông làm bằng gỗ có khóa kim loại tôi chưa từng thấy bao giờ nằm lặng lẽ trong hộc bàn của anh.


Tôi chợt nhớ đến cái vòng gỗ của anh, có lẽ nào …



*
* *



Tôi và Nhật, mỗi đứa mang một bó hoa ly trắng bước trên con đường đất quanh co. Giày hai đứa ướt toàn bùn. Phải rồi, vừa nãy mưa khá lớn. Mà đâu chỉ có hôm nay, mưa dai dẳng đã cả tuần rồi. Lúc nào nhìn ra  ngoài trời cũng chỉ thấy mưa. Mưa ủ rũ và ảm đạm, nhuộm cuộc sống bằng màu xám tê tái.


Tôi lại nghĩ về anh, anh nói anh thích mưa vì Vũ thích mưa. Anh gặp Vũ cũng là bởi vì mưa. Có ai ngờ mưa bắt đầu tất cả, nhưng cũng kết thúc tất cả hay chưa?


Lúc tôi và Nhật đặt hai bó hoa xuống, bỗng một giọt, hai giọt, rồi một cơn mưa rào ập xuống. Giương ô che cho cả hai, Nhật và tôi im lặng nhìn mưa vỗ vào hai phiến đá trước mặt mình. Thời gian trôi nhanh quá, cũng đã ba năm rồi. Tôi thì thầm :


-          Em đến thăm hai anh rồi đây.



*
* *



Anh tôi chấp nhận sự thật từ cha tôi một cách hết sức bình thản, bình thản đến mức đau lòng. Cha hút thuốc, anh cũng hút thuốc. Chén rượu cay nồng vơi dần đi trong câu chuyện cha kể. Cha đã khóc và xin lỗi anh rất nhiều. Anh chỉ cười nhạt.


Xin lỗi ư? Anh tôi liệu còn cần một lời xin lỗi nữa không?


.
.
.


Năm tôi lên lớp Mười một, anh Vũ mất. Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ ra đi vì bệnh ung thư, thứ mà tôi hay xem trên các bộ phim Hàn Quốc ngày xưa. Ngày chôn cất anh Vũ, anh tôi không đến. Anh tôi ngồi im lặng trong phòng, mở chiếc hộp gỗ ra, lấy từng đồ vật nhỏ bé của hai người, nâng niu chúng tựa như chúng có thể vỡ tan. Anh thì thầm trong tiếng nấc vỡ vụn như những mảnh thuỷ tinh :


-          Sao lại ngốc đến vậy, Vũ ơi.


.
.
.


Cha tôi đã uổng rất say. Qua lời kể không đầu không cuối của cha, tôi đã biết rằng có kẻ ngốc tên Vũ vì biết mình bị bệnh mà cố tình làm tổn thương anh, để anh ra đi, và có một kẻ ngốc đã tin, đã đau khổ đến thế. Cha tôi biết tất cả, mọi chuyện đều là vì anh Vũ đã nhờ cha. Vở kịch anh Vũ dựng lên, cha cũng là một diễn viên trong đó.


Nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, tôi bật khóc. Tôi không hiểu tôi khóc cho ai, cho anh, cho anh Vũ hay cho cha mẹ tôi? Tôi khóc cho những điều họ không thể nói ra trong lòng, khóc cho hai kẻ ngốc nhất của tôi.


Sáu tháng sau, anh tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Hôm đó cũng là một ngày mưa tầm tã như ngày hai người gặp nhau.



*
* *



Hai đứa chúng tôi ngồi nắm tay nhau, đi về trong cơn mưa dần nặng hạt. Tôi hỏi vu vơ thật nhẹ :


-          Nhật còn nhớ ngày chúng ta gặp nhau không?


Nhật cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :


-          Cũng là một ngày mưa như thế này. Khi đó, Nguyên nhìn rất ngốc.

-          Có kẻ còn ngốc hơn khi đưa ô cho tớ mà lại đội mưa đi về đó.


Tôi nguýt Nhật một cái, rồi cười tủm tỉm. Nhật bật cười thành từng tiếng giòn tan, khẽ xiết bàn tay tôi. Đắn đo mãi, tôi mới nói :


-          Lúc đó, tớ chỉ chú ý đến cậu vì cậu rất giống anh Vũ.

-          Phải rồi, vì thế Nguyên khi ấy chợt gọi tớ là anh Vũ đúng không?


Đúng thế, Nhật rất giống anh Vũ. Từ khuôn mặt đến cử chỉ. Cũng đã gần tám tháng kể từ cái ngày hai đứa chúng tôi gặp nhau lần đầu, giờ tôi đã học gần hết năm nhất đại học. Đôi khi ngẫm nghĩ về những việc đã qua, tôi tưởng như mới xảy ra thôi, vậy mà cũng đã gần ba năm rồi. Ba năm, có đủ cho một sự hối hận không?



*
* *



Sau khi anh tôi mất, mẹ tôi đã ăn chay niệm Phật như để sám hối về những sai lầm của chúng tôi. Mái tóc cha tôi bạc trắng. Cha hay lên phòng anh, lặng nhìn tất cả rồi lại hút thuốc. Cha hỏi tôi rất vu vơ:


-          Con hiểu nhiều như thế nào về thằng Tùng?


Chẳng để tôi trả lời, cha đã tự nói :


-          Con hiểu nó nhiều hơn cha đúng không? Cha đã sai đúng không?


Tôi im lặng, lấy cho cha tôi một cốc nước. Dù gì thì mọi chuyện cũng đều đã qua. Nếu cứ ôm mối ân hận mãi phỏng có ích gì? Còn anh tôi ư? Cha sợ anh sẽ không tha thứ cho cha.


.
.
.


Ngày sang cát cho anh Vũ, tôi lặng lẽ đến thắp cho anh một nén hương. Người nhà anh không xua đuổi, cũng chẳng vồn vã đón tôi. Lấy danh nghĩa là một người bạn cũ, tôi đến thăm anh. Ra mộ anh, tôi đặt bó hoa ly mà anh thích xuống và ngồi lại thật lâu. Kí ức của tôi về anh Vũ là những ngày đẹp nhất của anh trai tôi. Liệu có thể nào quay ngược thời gian trở lại với ngày xưa ấy?


Một cơn mưa không báo trước kéo đến rất nhanh. Lúng túng tìm một thứ gì đó để che mưa, tôi bỗng thấy mưa quanh mình không còn. Một chiếc ô trong đã che mưa cho tôi tự lúc nài. Tôi chầm chậm ngẩng lên nhìn. Đôi mắt tự động mở to, tôi lắp bắp :


-          Anh… anh Vũ….



*
* *



Nhật là em trai anh Vũ. Nhật sống với mẹ ở Đức từ bé, nay mới về Việt Nam. Tôi gặp Nhật cũng vào một ngày trời mưa. Kỉ niệm của chúng tôi là bắt đầu từ chiếc ô trong và cơn mưa đầu mùa hạ. Có đôi lúc tôi tự hỏi, tất cả mọi chuyện là tình cờ hay là sự sắp đặt của số phận. Nhật nửa đùa nửa thật cho rằng, anh Vũ muốn chúng tôi tiếp tục câu chuyện dang dở của hai người. Khi ấy, tôi tin rằng điều Nhật nói có lẽ đúng.


Anh à, anh có yêu mưa giống em bây giờ hay không?



*
* *



Mọi kỉ niệm của tôi đều gắn liền với những cơn mưa. Cơn mưa đem đến cho anh tôi hạnh phúc nhưng cũng mang anh đi thật xa. Nhưng mưa lại giúp tôi gặp được Nhật. Tôi chỉ nhớ anh Vũ đã nói rằng : Mưa cũng là nước mắt. Anh thích mưa vì mưa cũng chính là anh, vì đứng dưới cơn mưa, anh chính là bản thân mình. Còn tôi, tôi không biết nên ghét hay yêu mưa. Mưa gợi tôi nhứ đến cả những niềm vui và nỗi buồn. Nhưng tôi sẽ mãi nhớ khuôn mặt bừng sáng của anh tôi, khi anh nói về mưa. Đối với anh tôi, anh Vũ là cơn mưa xua tan đi những gay gắt của cuộc đời anh. Anh không bao giờ hối hận vì điều đó.


Nhưng mưa, mưa mãi rồi cũng cần phải có nắng đúng không anh?


Dưới cơn mưa nặng hạt mùa hè, hơi ấm từ bàn tay Nhật khiến tôi yên lòng lạ. Tôi không còn ghét mưa. Vì tôi biết sẽ có một người cầm chiếc ô trong, đợi tôi cùng về dưới cơn mưa.







The End.



Hải phòng một ngày mưa đầu mùa.










[Multichapter] Dragon Blood - Prologue


[ Multichapter] Dragon Blood - Prologue


Author: Tử Đằng
Genre: Action, romance, tragedy, fantasy, Angst.
Warning: Lime, a little SA.
Summary: Mối hận thù dai dẳng kéo dài suốt cả nghìn năm. Người con gái mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa, nắm trong tay vận mệnh thế giới.
Rating : T



Prologue.



-          Đến đây là được rồi tụi bây.


Bằng một giọng sang sảng, gã thủ lĩnh dẫn đầu toán người ngựa lên tiếng. Hắn ghìm cương, đưa một tay lên ra hiệu. Tiếng vó ngựa rầm rập tắt hẳn. Nhận được lệnh, những kẻ theo sau lập tức xuống ngựa, hạ các vật dụng tư trang khỏi yên ngựa và tập trung lại. Đoàn người trông qua như một toán quân ô hợp, mang vô số những thứ vũ khí kì lạ. Hầu hết số bọn họ toàn là những nam tử cao to, dạn dày sương gió, một số ít còn lại thì là những thanh niên tuấn tú nhưng phảng phất nét cương nghị đầy mạnh mẽ. Nhân được chỉ thị, tất cả bắt tay vào việc dựng lều, nấu nướng. Tên cầm đầu có thân hình nổi bật hơn tất cả những người khác, hắn nom cao tới hai mét. Những bắp thịt cuồn cuộn, rắn chắc với làn da màu đồng bong lừ. Trên khuôn mặt quắc thước dữ dằn, một vết sẹo dài nổi bật, kéo từ một phần lông mày phải, qua mắt kéo xuống tận cằm. Hắn điều khiển thuộc hạ bằng những mệnh lệnh rõ ràng dứt khoát. Có vài tên nổi nửa và nướng thịt. Ngọn lửa cháy hừng hực ngay giữa trung tâm khoảng đất trống là chỗ sinh hoạt chung của cả đoàn người. Thịt đã bắt đầu chin. Tiếng mỡ cháy kêu xèo xèo, mùi thịt quyện với mùi thơm của cỏ gia vị rõ dần lên. Sau khi chín, chúng lấy lương khô, rượu táo và bánh mì ra ăn chung với thịt nai rừng vừa nướng. Đi mệt, tất cả đều ăn rất nhanh. Chẳng mấy chốc, hai con nai rừng chỉ lại ít xương. Đoàn người sau khi ăn no, tập trung lại quanh đống lửa. Đến lúc này, gã thủ lĩnh mới lên tiếng:


-          Tụi bây chuẩn bị hết đi. Lần này tuyệt đối không được phép sai lầm như lần trước nữa, hiểu không?


Tất cả gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Toàn bộ thành viên của đoàn đều rõ ý tứ trong lời nói của thủ lĩnh. Vì sơ xuất của phi vụ trước mà gã đã bị thiệt hại quá nửa tài sản, hơn hết là việc mất uy tín trong mắt các thương đoàn khác. Lần này, nếu còn xảy ra sai sót gì, ắt hẳn tất cả sẽ tay trắng. Mà họ ngoài nghề này ra, đâu còn biết làm gì khác nữa.


Người thanh niên có khuôn mặt thư sinh với chiếc kính, ngồi cạnh gã thủ lĩnh trầm giọng lên tiếng, :


-          Càng ngày, lượng Anesia càng lúc càng ít đi. Chỉ có ở đây, lượng Anesia lại khá nhiều. Tất cả lại ở vùng Cấm, khá bất thường. Tôi nghĩ cẩn thận vẫn hơn.


Tiếng lao xao ngày một rõ hơn. Khuôn mặt kẻ nào cũng hứng thú hẳn lên. Nam nhân mang kính chỉ thở dài. Y đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang phía người thủ lĩnh. Hắn chỉ chép miệng, ném một thanh củi vào đống lửa. Lửa nhanh chóng bắt gỗ, cháy to hơn.


Anesia, Anesia …


Sống ở Mostonia này, ai không biết đến Anesia thì quả là một điều sỉ nhục. Anesia là loại hoa độc nhất vô nhị ở đây. Anesia có tác dụng thần kì, được dung để làm thuốc có thể chữa bách bệnh và hay được dùng trong bùa chú phép thuật. Vì những đặc tính đó, nó là thứ cây bị săn lùng rất gắt gao, vì vậy lượng Anesia càng lúc càng ít đi. Anesia không thể trồng được, chỉ có lại hoa mọc hoang ở những vùng núi đá hiểm trở hay trên các đỉnh tuyết sơn vạn năm mới có đầy đủ tính chất kì diệu ấy. Những người hái được Anesia ngay lập tức trở nên vô cùng giàu có. Giá một cây Anesia tươi bằng cả một gia tài khổng lồ. Nhưng, cái gì cũng có cái giá của nó. Phàm là những kẻ có kĩ năng và trình độ phép thuật từ hạng Ẩn sĩ trở lên mới có thể hành nghề săn Anesia, bằng không nếu như không đạt được tương đương mà vẫn vì tư lợi làm mờ mắt bản thân mà hái Anesia, trừ phi kẻ đó muốn chết.


Cây hoa đẹp luôn là cây hoa có độc. Cái giá phải trả cho việc có được nó có thể phải là tính mạng của chính mình.


Sau khi được cảnh báo và bàn bạc phương hướng cho kế hoạch, đoàn người nghỉ ngơi đôi chút trước khi lâm trận. Có kẻ ngồi lau chùi vũ khí, vật dụng. Kẻ thì lẩm nhẩm lại các chiêu phép hộ thân. Không gian chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc qua tán lá rậm dày, tiếng củi cháy lách tách, tiếng kim loại và tiếng người nói thì thầm.


Khoảng một giờ sau, đoàn thợ săn Anesia mang các tư trang và vũ khí cần thiết lên đường, thẳng tiến vào khu rừng tối đen trước mặt. Bóng tối dày đặc vây quanh mỗi lúc một dày. Một thứ mùi ngai ngái bốc lên trong không khí ẩm ướt của hơi nước. Mùi lá cây nát, mùi nấm, mùi xác sinh vật đang phân huỷ tạo thành một thứ khí khó chịu, u ám và lạnh ghê người. Kẻ nào cũng cầm trong tay một cây đước, chậm rãi đi càng lúc càng tiến vào sâu hơn màn đêm đen kịt. Đi độ chừng một giờ, nam nhân đeo kính ra hiệu dừng lại. Gật đầu với tên thủ lĩnh, anh tiến lên trước một mình. Độ dăm bước chân, anh dừng lại trước một gốc cây cổ thụ lớn, Lập tức niệm thần chú. Luồng không khí tím phớt hoa cà loãng dần, để lộ ra một vài đốm sáng lấp lánh. Ngày một hiện rõ, anh không ngăn nói khoá miệng nhếch lên thành một nụ cười vui mừng.


-          Anesia!- Có một người hô lên

-          Đúng là nó rồi. Anesia! – Ngay sau đó là những tiếng kêu  đầy ngạc nhiên và phấn khích không kiềm chế được.


Anh quay lại, vội vàng cảnh báo mọi người bằng một thanh ầm bình tĩnh đầy cảnh giác :


-          Tất cả cẩn thận. Coi chừng độc của nó.


Cây hoa kì diệu Anesia hiện rõ ngay trước mắt họ. Hoa Anesia có thân cao đến ngang bắp chân nam nhân trưởng thành, mảnh, có gai nhọn. Lá không to bản mà hơi xoè, màu xanh đậm rõ những đường gân lá. Hoa Anesia này đang đến độ, nở to vừa phải, cánh hoa mỏng màu xanh lam, nhạt dần về phía gần nhuỵ màu vàng. Có hai bông đã nở, xung quanh còn một vài nụ đang chuẩn bị. gã thủ lĩnh ra hiệu cho vài người đi hấi. Những kẻ hái hoa Anesia phải đeo những chiếc găng tay có những đầu ngón tay được bọc bằng bạc để tránh độc tiết ra từ nhựa hoa. Cũng với người thủ lĩnh, chàng thư sinh đi quanh xem xét thêm lần nữa rồi mới an tâm chuẩn bị tiến vào sâu hơn.


Sau khi cất cây Anesia đầu tiên một cách cẩn thận, đoàn người tiếp tục đi sâu hơn nữa với một tâm trạng khá phấn chấn. Một số kẻ vui miệng hát khẽ, tưởng tượng đến số tiền mình sắp có trong tay.


Bỗng dưng, không hiểu vì sao, càng đi sâu vào trong khu rừng không khí càng lúc càng đặc quánh lại, uy hiếp, bức bách đến khó thở. Một thứ chướng khí kì lạ đang ép chặt lấy buồng phổi từng người một. Một số kẻ còn toát mồ hôi lạnh, nhịp tim mỗi lúc một dồn dập. Không gian im ắng đáng sợ khiến tiếng thình thịch gấp gáp càng thêm rõ ràng. Một cơn gió rít đột ngột ngay bên tay khiến cho cả gã thủ lĩnh phải giật mình nhìn quanh.


Nhận ra có điểm bất thường, nam nhân mang kính vội vàng thi triển kết giới bảo vệ, bao bọc cả đoàn lại trong một quầng sáng màu vàng cam.


Sột soạt.


Thoáng có tiếng bước chân dẫm trên lớp lá rụng tiến đến ngày một gần. Không ai bảo ai, kẻ nào cũng lên cao cảnh giác, căng mọi giác quan, tập trung cao đọ trước mọi tình huống có thể xảy ra.


Phụt!


Những cây đuốc đồng loạt bị dập tắt nhanh đến bất ngờ. Tất cả bắt đầu hoảng loạn. Có tiếng người hô lớn :


-          AI ?

-          Mau châm đuốc!


Xoạt …Như có một bóng người lướt qua rất nhanh, ngay trong bóng tối, có một vài kẻ đã biến mất. Đuốc nhanh chóng được châm lên. Nhận ra có vài kẻ mất tích, ai nấy đều cố trấn tĩnh nhưng trong long đã bắt đầu hoảng sợ. Trước kia, rất nhiều lần đi hái Anesia, họ đã từng trải qua những hoàn cảnh khó khăn, thậm chí còn tồi tệ hơn nhiều, nhưng riêng lần này, chị nội không khí ám mị này cộng cái uy hiếp vô hình đang vây quanh họ, không ai là không sợ hãi đến một kết cục bi quan.


Gã thủ lĩnh hô lên :


-          MAU ĐỨNG THÀNH VÒNG TRÒN! KHÔNG ĐƯỢC HOẢNG SỢ.


Ngay lập tức, mệnh lệnh được triển khai nhanh chóng. Rút vũ khí chiến đấu sẵn sàng, tất cả im lặng đề phòng. Tiếng chân người lướt nhẹ trên thảm lá ngày một rõ hơn như đánh mạnh vào mọi giác quan của họ. Hắn nói lớn :


-          Kẻ nào? Mau ra mặt !


Không phải chờ lâu, từ trong bóng tối bất tận, một nữ nhân với sắc đẹp khuynh thành xuất hiện ngay trước mặt họ. Ả có một mái tóc đen mượt, thả tự do, đôi mắt đỏ rực màu máu, hàng mi cong vút và một nụ cười quyến rũ đầy ma mị. Ả đi lả lướt, từng bước chân nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Bộ cánh đen bó sat càng tôn thêm sự quyến rũ khó cưỡng ấy hơn.


Ả cười, đôi mắt càng thêm lấp lánh một màu đỏ như máu.


Có kẻ không kiềm được tiếng nuốt nước bọt đầy lộ liễu và tiếng tim đập nhanh và gấp.


 Nhưng, toán nam nhân ấy chẳng mê mẩn trước nhan sắc của ả thêm lúc nào nữa khi mà cái họ thấy bàn tay của cô ta. Trên tay cô ta là đầu của hai kẻ vừa mất tích. 


Hai đôi mắt trợn trừng vì quá bất ngờ hay sợ hãi? Khuôn mặt vương đầy máu tươi xoáy vào trong tâm trí những người còn lại một sự hoảng loạn và ám ảnh ghê rợn.


Ả cười, khoá miệng cong lên đầy duyên dáng. Gã thủ lĩnh dằn mọi nỗi khiếp sợ xuống, hét lên :


-          Mi là ai ? Tại sao lại giết hại người của ta?


Cô ta không trả lời, chỉ giữ nguyên nụ cười quyến rũ nguy hiểm. Bất chợt, ngay sau cô ta, một đôi mắt sáng rực màu lửa, to bất thường xuất hiện. Và rồi, một lực đánh rất mạnh quất thẳng vào kết giới. Nam nhân kia phải vận toàn lực mới có thể giữ vững được nó. Niệm thần chú tăng thêm một lớp bảo vệ nữa, vòng trong ma thuật dày thêm màu cam sậm. Trước con mắt sững sờ của toán người, mộ con vật kì lạ với đôi cánh đầy gai nhọn xuât hiện. Nó cao bất thường, hung dữ một cách bất thường và không phải là loài vật mà bất kì ai từng thấy ở Mostonia. Rú lên một tiến đinh tai, nó lao tới, quất mạnh cái đuôi dài đầy gai nhọn vào kết giới. Tấm bảo vệ cam sậm rung lên, uốn cong lại vì lực đánh quá mạnh. Nó dùng những móng vuốt sắc nhọn điên cuồng cào nát kết giới.


Chao đảo, kết giới biến mất, người thanh niên đó lảo đảo lùi lại sau và thổ ra một bụm máu lớn. Những tiến kêu la thảm thiết ngày một nhiều hơn, to hơn khi mà không chỉ có một, mà thêm tận hai con quái vật. Chúng dùng răng, vuốt sắc và đuôi gai nhọn thảm sát tất cả. Không kịp trở tay trước tình huống nguy hiêm như thế này, đội hình ban đầu tan rã nhanh chóng, ai nấy đều hoảng loạn cố chống trả nhưng đều vô ích. Tất cả đều vong mạng trước loại vật kìa lạ hung hãn này. Mấu nóng tanh nồng nhuộm đỏ không gian. Chỉ còn lại vài người, tên thủ lĩnh và nam nhân kia còn đủ sức chống trả lại.


Ả nhìn cuộc thảm sát trước mắt mình, bật lên một tiếng cười thanh như tiếng chuông rồi nhập cuộc. Nụ cười mị hoặc đầy chết choc, ả tách người thanh niên ra, ngăn không cho anh dùng pháp thuật để bảo vệ những kẻ kia, tấn công anh bằng những câu thần chú cổ quái. Anh lọang choạng chống đỡ, những kiến thức pháp thuật không đủ để anh đấu lại cô ta. Đây không phải là thứ pháp thuật mà con người có thể luyện. Đó là thứ phép thuật của ma quỷ. Cách đó không xa, gã thủ lĩnh đang phải chật vật đối phó với những móng vuốt cực sắc của sinh vật hung hãn đó. Hắn vận toàn lự, chém một đường rất mạnh vào đôi cánh đen đầy gai khiến nó rú lên một tiếng. Ngay lập tức, nó quất mạnh đuôi ngược trở lại khiến gã bị văng ra một đoạn khá xa, lưng va mạnh vào một tảng đá. Có tiếng xương gãy vang lên gọn ghẽ. Bị phân tâm, anh không thi triển liền đoạn thần chú. Ả bật cười, dung bàn tay với những móng sắc nhọn xuyên thẳng vào lồng ngực của anh, thấu tận tim. Anh chỉ kịp kêu lên một tiếng :


-          Không …


Ả xoay nhẹ bàn tay. Anh trợn trừng mắt, nấc lên một tiếng rồi gục xuống. gã thủ lĩnh, kẻ duy nhất còn sống sót đến tận thời điểm này, bị cái đuôi gai xiết chặt. Máu tươi ròng ròng chảy xuống, nhuộm đỏ khoảng đất dưới chân.


Tất cả đều đã chết trước mắt hắn. Không một ai, không một ai ….


Hắn hét lên khi cái đuôi gai xiết chặt hơn, chặt hơn. Tiếng xương gãy vụn vang bên tai. Hắn ngã xuống, đôi mắt mở to vì kinh hoàng và trái tim đập những nhịp cuối cùng trước khi dừng lại vĩnh viễn.


 ...


Ả nhìn quang cảnh quanh mình, bật cười thành tiếng :


-          Thân thể của ta, mi đã lấy lại được cảm giác rồi. Chúa tể của ta, đã đến lúc tắm cả thế gian này bằng máu của giống loài xuẩn ngốc ấy. Ha ha ha!


Khu rừng lại trở về với trạng thái tĩnh lặng vốn có. Chỉ còn tiếng xương vỡ kêu răng rắc trong những cái hàm đầy răng nhọn hoắt và giọng cười cao vút, nhẹ bẫng tan trong không trung.


End Prologue.

[Truyện rất ngắn] Về nhà


Dạo trước mẹ tôi hay gọi điện giục giã tôi về. Đó là trong khoảng thời gian tôi chuẩn bị cho buổi thuyết trình trước công ty cho một loại sản phẩm mới. Khi đó, tôi cũng chỉ là một nhân viên quèn bỗng dưng có cơ hội khẳng định bản thân. Và cứ thế là lao đầu vào công việc. Con gái có thì, nhất là một đứa sống xa quê, nhà đi thuê trong ngõ mỗi lần mưa nước ngập lềnh phềnh cả rác rưởi, xác chuột bọ. Lương một tháng cũng chỉ đủ tiêu, rồi tiết kiệm cho vào tài khoản, dư ra gửi về cho gia đình. Muốn sống tốt hơn thì phải đổi đời, tức là phải biến đấu tranh.


“Mày dạo này không về, bố mày lo trên đấy có chuyện.”

“Dạ con không sao đâu mẹ, bố mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Xong công chuyện con về.”

“Hôm trước gà nhà mới đẻ được chục quả, tao gửi anh Huân lên cho mày có cái ăn. Về được nữa có bữa ngon con ạ, vụ này nhà mình được mùa”

“Thôi mẹ cứ giữ lại tẩm bổ, trên này có thiếu gì đâu.”

“Cha bố cô, lúc nào cũng nói không thiếu rồi gầy như con cá mắm. Chó nó lấy.”

“Bố đâu rồi mẹ?”

“Bố mày ra đồng rồi, liệu liệu mà về đi con.”

“Dạ...”


....



Cái gọi là xong chuyện rồi về của cô cuối cùng kéo dài lâu lắc, cứ lâu la từ tháng này qua tháng khác. Ai bảo chiến lược của cô đã được thông qua, công ty đang đưa vào sản xuất thử nghiệm và tiến hành Marketing, cô được giao phụ trách mảng Marketing. Sáng đi tối về bù đầu, nhưng não lại hưng phấn lạ thường. Nếu thành công tức là có tương lai, tức là sẽ được đề bạt, tức là có tiền. Có tiền là thoát cái chỗ trọ nghèo này, có đồ đẹp có thể trưng diện, có thể kiếm một mối kha khá. Về nhà nhìn cái khu trọ bẩn thỉu toàn những người dân ngoại tỉnh chen chúc, bỗng cô thấy có chút gì đó khó chịu. Hôm nay đi liên hoan ăn mừng, quần áo vẫn còn mùi nước hoa sót lại, cô lướt qua nhẹ nhàng như sợ bụi bẩn bảm gót giày mới.

.
.
.

Những câu chuyện của mẹ cô dạo gần đây càng lúc càng dài dòng, đôi khi khiến cô có chút bực bội. Cô không rảnh nhiều, vậy mà cứ phải tiếp chuyện đâu đâu thế này, mẹ cô đâu có hiểu. Đôi khi trên vầng trán cao lại có mấy nếp nhăn nhăn lại vì giọng bà nặng tiếng quê. Khi đấy cô vội lấy lý do đi làm mà cúp máy. Người già thường hay lẩm cẩm, có phải vì vậy mà mẹ cứ hay cằn nhằn mãi.


Nhìn đám nhân viên nữ xúng xính váy đầm đi làm, hay mỗi ngày lại khoe nhau kiểu đầu mới, chỗ làm móng hay bộ dưỡng da xịn, cô lại vờ như không biết, cắm cúi vào đốnh giấy tờ đã giải quyết xong hết từ đời nào. Rồi cô về nhà trọ soi gương, cáu kỉnh với mái tóc đen nhánh để thẳng để lộ cái trán cao mà bố cô hết mực tự hào. Hôm sau, cô ra hàng làm tóc rồi đi mua đầm tận cửa hàng Eva. Khi về trời đã về chiều, nắng ngả màu cam sậm ánh lên màu tóc nâu xoăn nhẹ của cô thật nhẹ nhàng. Trên đường, một vài thanh niên quay lại nhìn cô, cô thấy mình vui là lạ. Gấu váy bằng lụa mỏng đung đưa theo nhịp bước, quấn quanh đôi chân thon săn chắc đầy quyến rũ.

.
.
.


Đêm nằm ngủ, cô xức chút dầu thơm vào mái tóc mới, quấn lô rồi tự nhủ ngày mai ngày kia đi tìm chỗ trọ khác. Hôm nay cô vừa được lên chức xong.


Và rồi giấc ngủ đến, mang theo những giấc mộng chập chờn khi mờ khi tỏ.


Đó là năm cô học lớp hai.


Hồi đó, cứ mỗi buổi chiều khi tan học, cô đứng đợi bố ở cổng trường huyện. Nhà thì ở xa, nên mỗi lần đi học là bố đưa đi đón về. Chúng bạn đứa thì đi bộ, đưa thì có xe máy rước, đứa thì kéo đàn kéo lũ đi mua kem cái loại năm trăm đồng một chiếc, rồi chơi nhảy dây trong sân trường. Cô không có tiền mua quà vặt như chúng bạn, chỉ biết dựa người vào tường mà chờ bố đến. Hôm nay cô không vui vẻ như thường lệ mà ngồi xổm xuống, ôm lấy hai đầu gối mà sụt sịt. Tiếng xích xe đạp cọt kẹt từ xa vang lại, và tiếng phanh xe nghe két một cái rin rít, cô ngẩng đầu lên lao vào lòng bố. Áo bố vương mồ hôi có vị mằn mặn, lại có chút hương lúa mới cấy. Bố xoa đầu cô và hỏi:


“Sao vậy con”


Cô lắc đầu, vội trèo lên gác ba ga đằng sau xe, vòng tay ôm quanh thắt lưng ông và im lặng không nói. Đàn ông vốn vụng về không biết dỗ con, bố cô mua một chiếc kem mát lạnh còn bốc khói trắng, thơm vị dâu ngọt lịm. Rồi hai bố con cùng nhau về.


Tối hôm đó, bố nổi trận lôi đình vì cô cầm kéo cắt mái tóc đen nhánh, kéo kéo cho nó phủ phần trán cao dô ra. Bị đánh một trận, trẻ con đứa nào chẳng khóc. Khóc chán chê đến mức hai mắt sưng mọng, rồi lăn ra ngủ. Hôm sau mẹ đưa cô đi sửa lại mái tóc, lúc ấy bố mới nguôi giận, rồi bỏ ra đồng làm.


Khi đó cô nào có biết bố cô yêu mái tóc đen của cô con gái mình biết chừng nào. Mái tóc dân dã, mái tóc đầy nữ tính và mái tóc chưa hề cắt từ khi cô còn bé cho đến bây giờ.

.
.
.


Hè đến, cơ quan cho nhân viên đi du lịch Hạ Long ba ngày hai đêm, cô háo hức sắm sửa đồ bơi rồi váy đầm các kiểu. Hôm trước mẹ cô gọi điện lên cũng chỉ nói vài vấn đề, cô vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy, đi ngủ sớm để hôm sau lên đường cho kịp giờ.


Và rồi chuyến xe lắc lư, đưa cô vào giấc ngủ chập chờn của năm cô mười lăm.

.
.
.

Khi ấy cô vừa đỗ vào trường chuyên của huyện, lại đúng lớp gồm toàn những học sinh ưu tú đạt điểm đầu vào cao nhất. Hôm đó, bố cô trằn trọc mãi, đêm nằm cứ trở mình liên tục, đôi chỗ lại thở dài.


Hôm sau, hôm sau nữa, hôm sau nữa nữa, ông làm việc nhiều gấp ba, gấp bốn lần. Gieo mạ, cuốc luống rau, đào lại ao cá, hái quả... Cô cứ hậm hực đi ra đi vào, rồi lại chạy sang nhà bà chơi với mấy đứa em họ. Lòng ấm ức thắc mắc sao bố chẳng để ý gì hết. Bỗng thấy tủi thân.


Cuối tuần, ông gọi cô dậy sớm chuẩn bị quần áo đẹp rồi các vật dụng cá nhân, ông đưa lên tỉnh chơi.


Chiếc xe lên tỉnh năm ấy cũng lắc lư, đi chậm chạp trên đường đầy đá sỏi. Cô gà gật, rồi dựa vào vai bổ mà ngủ ngon lành. Chẳng để ý sao vai bố nhọn thế, gầy thế, cũng chẳng để ý sao bố chỉ mang một bộ quần áo, vẫn chiếc dép cao su được đánh bóng sạch sẽ và chiếc mũ cối bạc màu từ những năm đi bộ đội. Ấy vậy mà giấc ngủ vẫn đến thật dễ dàng, trong tiếng người cười nói, trong nhịp lên xuống của chiếc xe, trong mùi mồ hôi đậm đậm từ áo bố và trên bờ vai đã gầy của ông.


.
.
.


Rồi lại một tháng nữa cô không về nhà.


Cô đã được đề bạt đến chức vị khá cao trong phòng, lương lậu cũng dần ổn định, lại khá cao. Cô đã không còn ở trong xóm trọ nghèo, ồn ào và ngập ngụa mỗi khi trời mưa nữa. Căn hộ cô mới thuê nằm ở một chung cư khá sang trọng, có phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ, WC và một phòng làm việc. Ban công khá rộng có chỗ trồng cây cảnh, sàn nhà lát gỗ êm ru. Cuối cùng cô cũng đã thực hiện được những điều khi xưa cô ao ước.


Mái tóc của cô dần chẳng còn màu đen như hồi nào, nó chuyển nâu, rồi hạt dẻ, rồi màu Boóc-đô rồi rêu... Xoăn rồi ngắn, rồi lại ép thẳng. Quần áo giờ hàng hiệu cũng không phải điều xa vời.


Đôi khi, chỉ là có đôi lúc lại luyến tiếc quá khứ. Đôi khi chạm nhẹ vào mái tóc mỗi khi đêm về, nhớ lại mái tóc năm xưa và lại thấy mùi mồ hôi đậm nồng của bố phảng phất đâu đây.

.
.
.

Năm cô đậu đại học, nhà mở cỗ to. Dù gì cũng là trường lớn trên thủ đô, họ hàng được mở mày mở mặt, ai tiếc mấy đồng làm mâm cơm tiếp đón. Hôm đó, bố đem đàn lợn đi bán, đưa mẹ cô lấy tiền làm cơm đãi mọi người, phần mình giữ lại chút ít chẳng biết để làm gì.


Mấy hôm sau, ông đưa cô đi mua áo mới trên huyện. Cô vui lắm, thử hết bộ này đến bộ khác rồi ríu rít kéo bố vào quán kem bên đường. Ông chỉ gọi một ly Lipton nhạt thếch, còn cô thì được một ly to có năm viên, bên trên rắc mấy viên lạc thơm giòn. Ông chỉ lặng nhìn cô ăn, rồi nói nhẹ “Ăn đi con, mình chút nữa đi mua đồ dùng.”


Hôm đó ông vẫn mặc chiếc áo xanh bộ đội cũ, chiếc dép cao su đã mòn vẹt, khuôn mặt gầy và đôi mắt khắc khổ bỗng ánh lên tia nhìn trìu mến, yêu thương.


.
.
.


Đúng hôm cô có buổi thuyết trình quan trọng thì trời mưa tầm tã. Mưa như trút, mưa nặng hạt vỗ mái ầm ấm. Mưa táp vào mặt bỏng rát, mưa tối tăm đất trời, phủ lên vạn vật màu xám nhòe nhòe lạnh toát. Đang lúc chuẩn bị thì mẹ cô gọi điện. Cô vội tắt đi, định bụng để họp xong rồi nghe. Một cuộc, rồi hai cuộc, ba rồi bốn... sốt ruột, cô nhấc máy nghe với chút cáu kỉnh.


Sấm nổ đùng trên bầu trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Còn cô đứng đó như trời trồng, im lìm giữa biển người ồn ã lo toan những chiến lược, những tính toán mưu sinh.


“Bố mất rồi con ơi...”


Hôm đó cô bỏ về trước cuộc họp. Chẳng còn nhưng lo toan, chẳng còn chiến lược này phương án nọ, chẳng váy đầm mỗi cuộc dạo chơi, chẳng tóc tai phấn son và tạp chí bóng bẩy nhiều màu, cô bước đi trong màn mưa, băng băng về nhà. Mỗi bước lại là một bước nhảy quá khứ. Năm tốt nghiệp đại học, năm vừa lên Hà Nội nhập học, năm vừa tốt nghiệp cấp ba, năm tốt nghiệp cấp hai, năm lên lớp một và năm mới sinh ra.


Cô đi về những năm tháng ngày xưa, cô đi về với những ngây thơ, với những khờ dại và chân chất tâm hồn. Chẳng biết là khóc hay là vì mưa, mắt bỏng rát, son phấn trôi sạch chỉ còn lại mái tóc lộ màu đen phía chân, nâu nâu xuôi về ngọn.


Cô đi về nhà.



P.S: Type vội từ một giấc mơ, viết như có ma lực và rồi tự dưng nước mắt cứ thế chảy ra.